“Đức Chúa dẫn người đàn bà đến với A-đam. Và cả hai thành một xương một thịt.” (Sáng Thế Ký 2,22-24)
Có những câu nói vang lên như một tiếng vọng từ cõi vĩnh hằng, chạm đến tận sâu thẳm tâm hồn con người. Câu Kinh Thánh này không chỉ kể về giây phút đầu tiên của tình yêu nhân loại, mà còn khắc họa một chân lý vững bền: tình yêu và hôn nhân không phải là một sự ngẫu nhiên, mà là một hành trình được Thiên Chúa an bài, nơi hai tâm hồn tìm thấy nhau và hòa quyện thành một.
“Đức Chúa dẫn người đàn bà đến với A-đam.” Hình ảnh ấy như một bức tranh tuyệt đẹp về sự gặp gỡ đầu tiên của đôi lứa. Không phải A-đam tự mình tìm kiếm, không phải Ê-va vô tình lạc bước, mà chính Thiên Chúa đã dẫn đường, đã tác thành. Tình yêu đích thực không phải là sự chiếm hữu hay tình cờ, mà là một sự chuẩn bị từ Thiên Chúa. Ngài đặt con người vào trong sự hiện diện của nhau, để họ nhận ra rằng trái tim mình đã có một nơi thuộc về.
Và rồi, “Cả hai thành một xương một thịt.” Đó không đơn thuần là một sự kết hợp thể xác, mà là sự hòa quyện trong tâm hồn, trong tinh thần, trong vận mệnh. Khi hai con người yêu nhau, họ không còn là hai cá thể đơn lẻ, mà là một thể thống nhất – cùng chia sẻ niềm vui và nỗi buồn, cùng gánh vác trách nhiệm và hy sinh vì nhau. Họ không đánh mất chính mình, nhưng tìm thấy một phiên bản trọn vẹn hơn của bản thân trong tình yêu mà họ dâng hiến.
Câu Kinh Thánh này không chỉ dành riêng cho những người bước vào đời sống hôn nhân, mà còn là một lời mời gọi cho tất cả chúng ta – hãy sống yêu thương như cách mà Thiên Chúa đã tác thành. Yêu không phải là một cuộc đổi chác, càng không phải là một hành trình đơn độc, mà là sự gắn bó trọn vẹn, là lòng tin tưởng phó thác vào sự dẫn dắt của Đấng đã tạo dựng nên tình yêu.
Bởi lẽ, trong tình yêu chân chính, người ta không còn “tôi” và “bạn”, mà chỉ còn một chúng ta – một xương, một thịt, một con đường chung dẫn về ánh sáng của Thiên Chúa.
Nhà Nguyện Nhỏ.