Đêm nay, gió Jerusalem thổi nhẹ qua những con hẻm đá cổ kính. Thành phố vẫn nhộn nhịp trong ánh đèn dầu le lói, nhưng có một nơi, trong căn phòng rộng trên lầu, ánh sáng lung linh từ ngọn đèn nhỏ đang soi rọi một bàn tiệc rất đặc biệt.
Chúa Giêsu ngồi đó, giữa vòng vây của những người thân tín nhất. Mười hai khuôn mặt quen thuộc, mười hai con tim mang những nỗi niềm khác nhau. Nhưng trong giây phút này, tất cả đều hướng về Người – Thầy, Chúa, và cũng là người bạn yêu dấu của họ.
Chiếc bàn được bày biện đơn sơ: bánh không men, rượu đỏ như ánh lửa, đĩa rau đắng nhắc nhớ đến những thử thách dân Ítraen đã trải qua. Nhưng đêm nay, tất cả không chỉ là nghi thức của một lễ Vượt Qua truyền thống. Đêm nay, điều gì đó thiêng liêng hơn, huyền nhiệm hơn đang diễn ra.
Chúa Giêsu chậm rãi cầm lấy tấm bánh. Ngài nhìn các môn đệ, ánh mắt hiền từ nhưng chất chứa một nỗi niềm sâu lắng. Một sự thinh lặng bao trùm khi Ngài nhẹ nhàng bẻ bánh, đôi tay ấy ngày nào đã chạm vào những người bệnh tật để chữa lành, giờ đây đang trao ban chính mình.
“Anh em hãy cầm lấy, đây là Mình Thầy.”
Tiếng nói ấy vang lên như một lời thề nguyền. Các môn đệ chưa thể hiểu hết, nhưng họ cảm nhận được một điều gì đó lớn lao vừa xảy ra.
Chúa lại nâng chén rượu, rượu sóng sánh như máu đỏ. Ngài đưa mắt nhìn từng người, như muốn khắc ghi họ vào tận sâu thẳm trái tim mình.
“Đây là Máu Thầy, Máu Giao Ước, đổ ra vì muôn người.”
Lời nói ấy như một giọt sương thấm vào tâm hồn các môn đệ. Họ uống, nhưng không phải chỉ là rượu, mà là một lời mời gọi – mời gọi bước vào một giao ước mới, giao ước của tình yêu trọn vẹn.
Và rồi, bữa ăn tưởng chừng bình yên ấy bỗng chốc trở nên nặng nề khi Chúa Giêsu cất giọng:
“Thầy bảo thật anh em, một người trong anh em sẽ nộp Thầy.”
Không gian như đông cứng. Những đôi mắt mở to kinh ngạc. Những bàn tay khựng lại giữa chừng. Tim ai đó bỗng đập nhanh hơn. Phải chăng có sự nhầm lẫn nào đó?
Giuđa cúi đầu, bàn tay siết chặt chiếc túi nhỏ bên hông. Ba mươi đồng bạc đang nằm đó, nặng trĩu như tội lỗi. Một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng như thể kéo dài vô tận.
Rồi bữa ăn tiếp tục, nhưng không ai còn như trước nữa. Có một điều gì đó đang thay đổi, như thể cả vũ trụ đang nín thở trước giây phút định mệnh.
Và khi tiếng hát bài Thánh Vịnh cuối cùng vang lên, các môn đệ bước ra khỏi căn phòng ấy. Họ không biết rằng, chỉ vài giờ nữa thôi, tất cả sẽ bước vào cơn bão tố lớn nhất của đời mình.
Nhưng đêm nay, nơi căn phòng nhỏ trên lầu cao, một bữa tiệc đã được trao ban – không chỉ là bánh, không chỉ là rượu, mà là chính tình yêu của Đấng hiến mình vì nhân loại.
Nhà Nguyện Nhỏ.